30
tháng 4

H́nh
như 30 tháng 4 năm nào trời cũng âm u...
Trời
âm u hay ḷng người u ám ?
Những
năm đầu mới qua, nó như cái đồng
hồ báo thức,
Dù
măi mê làm lụng, học hành, quay cuồng với
cuộc sống,
Nhưng
cứ đến ngày này th́ ḷng lại thổn
thức không nguôi...
Từ
khi chạy theo con nhỏ th́ ngày này là những lúc
nh́n lại dĩ văng, nghĩ ngợi về tương
lai...
Nay
khi con đang tập tung cánh một ḿnh, th́ cũng
lại ngày này dĩ văng hiện về,
Với
những cánh điện thư từ khắp nơi,
nhắc nhở...
Ngày
này 30 năm trước, những khuôn mặt
thất thần, hớt hải,
Như
một bầy chim mất tổ trong thành phố Sàig̣n
bừa băi những ngôi nhà bỏ ngơ,
Những
con đường ngỗn ngang quần áo trận
người lính vừa đi vừa lột
bỏ...
Trong
tâm thức, những h́nh ảnh này như những
khúc phim câm - bồng bềnh trôi...
Không
một tiếng động, không một âm thanh...
Trừ
những tiếng ù ù vang dội của những
chiếc trực thăng cuối cùng rời thành
phố...
Vài
tháng sau ngày này, 30 năm trước, trở
lại ngôi trường lần đầu tiên...
Sân
cỏ lên cao. Trên ngôi lầu nh́n xuống cây hoa
dại,
Chạy
về cửa lớp, những dăy bàn vẫn c̣n
đó,
Im
ĺm, chịu đựng những chiếc ghế
chồng lên trên,
Như
chỉ vừa một chớp mắt, ngày cuối cùng
đứng dậy dựng nó lên...
Nhưng
qua tấm cửa sắt xanh đậm...
Lần
đầu tiên trông thấy những mạng lưới
âm thầm giăng quanh
Như
những ṿng tay thân ái, những âm vang tiếng cười
c̣n quanh đây phảng phất...
Bao
lần đă ngồi trong ngôi nhà nguyện cũ,
Ngắm
ánh nắng buồn trăi trên nền gạch hoang
vắng,
Nghĩ
đến những nụ cười trôi xa...
Chẵng
biết chúng ở đâu, làm ǵ ?
Nghĩ
đến những đổi thay dối trá,
Chẵng
biết có c̣n một ngày mai ?
30
năm sau...
Những
ṿng tay thân ái lại nối liền,
Âu,
Á, Mỹ, Úc...
Ôi
những tiếng cười...
L’éclat
de nos rires mes amies.
Merci
du fond de mon coeur.
Hiền
Minh
30
tháng tư 2005